Trung Quốc

Cô gái Việt du lịch Tân Cương giữa Covid-19

Bởi
Nhật ký
Cập nhật: 12/10/2023 7:46 pm
Đã đăng: 31/07/2021 8:00 am

Kiều Phùng (24 tuổi) đang sinh sống và làm việc tại Bắc Kinh. Cô chia sẻ, hiện nay dịch Covid-19 ở Trung Quốc đã được kiểm soát tốt, du lịch nội địa cũng hồi sinh trở lại. Vì vậy vào tháng 5, cô cùng bạn có chuyến đi tới tỉnh Thanh Hải và phía bắc của khu tự trị Tân Cương trong thời gian gần một tháng. Nơi đây đẹp nhất vào tháng 3 hoa hạnh, hoa mơ nở, tháng 6-7 những cánh đồng oải hương tím bạt ngàn và tháng 8-9 là mùa thu lá vàng, nhưng du lịch “trái mùa” cũng giúp cô gái Việt có thêm những trải nghiệm mới mẻ.

Cô chụp ảnh cùng những bông bách hợp dại còn sót lại từ đợt nở tháng 4. Bách hợp theo quan niệm của người dân Tân Cương là sự may mắn, vì nở ở rất ít nơi.

Sau 10 ngày tham quan tỉnh Thanh Hải, cô đi từ thành phố Mangya đến Tân Cương. Vị trí địa lý 2 nơi khá gần nhau nhưng đường đi xe không có, đặc biệt có nhiều bò yak và chó sói nên nhóm cô đi ngược lên tỉnh Cam Túc để đến thành phố dưa lưới Hami. Bắt đầu từ đây, cứ mỗi lần đến một huyện, một thành phố của Tân Cương cô đều phải thực hiện khai báo y tế, mà theo lời cô là “như hỏi cung” và xét nghiệm nhanh SARS-CoV-2. Trung bình mỗi lần mất khoảng một tiếng, ngoài ra là nhiều trạm xét nghiệm khác ở khách sạn, quán ăn. Trong suốt hành trình tham quan cô đã phải thực hiện xét nghiệm khoảng 30 lần. “Với cách kiểm tra gắt gao như vậy, ở đây có lẽ đến ruồi cũng không thể bay lung tung”, cô cười và nói.

Điểm đầu tiên cô tới là Urumqi, thủ phủ của Tân Cương, để nghỉ ngơi và tham quan. Cô nhận xét đường xá, công trình kiến trúc ở đây rất giống Quảng Châu nhưng chưa sầm uất bằng. Ở đây cô chủ yếu đi thăm khu chợ lớn nhất thế giới Grand Bazaar, nơi có khoảng 3.000 gian hàng đồ may mặc, đồ gốm, trang sức, nhạc cụ… Nơi đây cũng được cho là cổng vào Con đường tơ lụa.

Nước hồ Kanas khi băng tan nhưng vẫn trong xanh

Điểm đến tiếp theo là vườn quốc gia Keketuohai, nơi không quá nổi tiếng với khách du lịch quốc tế. Tuy nhiên ở đây có quặng đá quý lớn nhất Trung Quốc và suối nước nóng mà người dân lan truyền rằng uống vào sẽ được sống lâu trăm tuổi.

Điểm đến thứ ba của cô là làng Hà Mộc, hồ Kanas. Làng Hà Mộc vào tháng 5 rất xơ xác, nước suối mới tan băng nên đục ngầu. Nhưng trên đường đến đây cô lại được chiêm ngưỡng những thảo nguyên mênh mông, đàn cừu, bò ung dung gặm cỏ, phía xa xa là núi tuyết. Tới hồ Kanas, cô như “đánh rơi tâm hồn” vì đứng trước dòng nước xanh ngắt, nổi bật giữa nền trời xanh trong. Vé tham quan Hà Mộc là hơn 100 tệ còn Kanas là 253 tệ.

Những ngày tiếp theo, Kiều Phùng tới với hồ Sayram, nơi được mệnh danh là “Giọt lệ cuối cùng của Đại Tây Dương”. Ở đây cô gặp phải mưa tuyết, không thể dùng flycam chụp ảnh, quay phim mà tranh thủ chơi đùa cùng đàn lạc đà lông. Đây cũng là điều mà cô tiếc nuối vì đã du lịch trái mùa, khi 2 tháng nữa nơi đây sẽ là biển hoa.

Lạc đà bên hồ Sayram

Lái xe từ hồ Sayram với huyện Huocheng, băng qua cầu đắt nhất Trung Quốc – Quả Tự, cô được chiêm ngưỡng khung cảnh thảo nguyên bạt ngàn và núi tuyết. “Mình chỉ có thể lái xe chầm chậm để ngắm vì khung cảnh không thể rời mắt, có lẽ vì xây ở nơi như trong phim nên cây cầu mới đắt như vậy”, cô nói.

Tới Huocheng là huyện hoa oải hương của Tân Cương, dù chưa được ngắm hoa nở nhưng ở đây ngôi nhà nào cũng sơn màu tím của hoa, thích hợp để du khách chụp lại những bức hình đẹp. Những cánh đồng oải hương ở đây sẽ nở rộ nhất vào tháng 6, hoa sẽ được thu hoặc để làm hoa khô, túi ướp hương.

Ngày tiếp theo Kiều Phùng tới phố cổ Kazanqi, huyện Y Ning. May mắn ngày đến đây cũng là ngày Tết của dân tộc thiểu số ở Tân Cương, cô được hòa vào không khí vui tươi, cuộc sống đầy ắp màu sắc, tiếng cười của người dân. Đặc biệt từ trẻ nhỏ tới người già, ai cũng rất mến khách, luôn tươi cười chào đón họ. Du khách cũng không nên bỏ lỡ dịp chụp ảnh với những bức tường xanh da trời, tượng trưng cho bầu trời và sự tinh khiết.

Tuyết rơi bất ngờ trên thảo nguyên

Đến thảo nguyên Kalaqun, cô phải thất vọng một lần nữa vì giữa thời khắc chuyển đông sang xuân, nước hồ thay vì màu xanh lại đục ngầu, những đồng cỏ loang lổ chưa mọc hết. Nhưng cũng vì thế mà cô đổi lịch trình và đến được thảo nguyên Tangbula, nơi đẹp nhất trong chuyến đi. Nơi đây chưa khai thác du lịch nhiều nên đường đi rất xấu, lỗ chỗ ổ voi, ổ gà, thông thường chỉ những người đi phượt mới tìm đến đây.

Đến được Tangbula, trước mắt cô là dòng nước sông xanh đầy mê hoặc dù đang mùa tan băng. Trên đồng cỏ xanh, cô chơi đùa cùng bò yak, chuột chũi và cáo trắng. Từ đây, đoàn có thể thuê ngựa lên hồ Tiên Nữ cách đó khoảng 4 km đường núi nhưng vì mưa và càng lên cao càng lạnh nên phải bỏ lỡ.

Dù thất vọng với thời tiết “không chiều lòng người”, cả nhóm vẫn quyết định về nghỉ ngơi lấy sức, hôm sau tiếp tục đến với thảo nguyên Nalati (Na Lạp Đề). May mắn khi vừa qua cổng vào thì trời đang âm u bỗng hửng nắng, trên thảo nguyên xanh là tuyết rơi nhẹ. Nalati chia thành 3 tuyến đường lên 3 thảo nguyên khác nhau, cả đoàn lựa chọn vào thảo nguyên Không Trung. Tháng 5 là mùa hoa dại nở ngập khắp thảo nguyên với hàng chục loại hoa, cũng là mùa Nalati đẹp nhất. Kiều Phùng cho biết đây cũng là lý do cô nhất định phải tới đây.

Ấn tượng lớn nhất của Kiều Phùng là người dân ở Tân Cương rất xinh đẹp

Nhóm dự định sẽ tới thăm thảo nguyên cuối cùng Bayinbuluke trước khi theo quốc lộ Duku tới phía Nam của Tân Cương. Tuy nhiên vì dịch Covid-19, làng Bayinbuluke không cho người nước ngoài vào hay đi qua, vì vậy cả nhóm phải đi đường vòng gần 2.000 km để tới Nam Cương và tham quan điểm cuối cùng là thành phố dưa gang Tulufan. Kiều Phùng cho biết dự định nhóm sẽ tới huyện biên giới Taxkorgan nhưng giữa tháng 5 dịch bệnh bùng phát ở Quảng Châu, do có lịch sử đi lại ở địa phương này cách đây 2 tháng nên nhóm chủ động kết thúc hành trình sớm.

Chuyến đi một tháng giữa Covid-19 nhiều sự cố, đường đi vất vả nhưng Kiều Phùng cho biết rất ý nghĩa. Cô được ngắm nhìn tuyết rơi khi hoa mùa xuân đang đua nở, những thảo nguyên bao la như “thiên đường hạ giới”. Đặc biệt, trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, du lịch Tân Cương thật ra rất an toàn, người dân ở đây hiền hòa, mến khách, đặc biệt yêu thích âm nhạc và nhảy múa. Phần lớn người dân ở khu vực thảo nguyên đều chăn cừu, chăn bò và có cuộc sống thong thả, trái với sự vội vã thường thấy của người sống tại các đô thị lớn.

Về ẩm thực, Kiều Phùng cho biết người dân chủ yếu ăn thịt cừu, các loại mỳ thay vì cơm gạo, vì vậy cô không hợp khẩu vị và bị sụt 5 kg. Cô chỉ uống cà phê và ăn vặt theo thói quen. Các danh lam thắng cảnh theo nhận xét của cô phần lớn đã thương mại hóa nên không thực sự hoang sơ như nhiều người tưởng tượng. Dù vậy, cô cho biết dường như “phải lòng” Tân Cương, vì vậy trong năm sẽ tiếp tục các chuyến đi tới đây, để ngắm nhìn mùa hoa nở trên thảo nguyên.

Nguồn: Vnexpress.net
Trở lên Trên ▲
Quảng cáo

Viết trả lời hoặc Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị. Các ô bắt buộc sẽ được đánh dấu *