Châu Á

Luang Prabang cổ kính, hoàng hôn trên sông Mekong êm đềm

Bởi
Nhật ký
Cập nhật: 03/11/2023 7:52 pm
Đã đăng: 01/04/2020 10:00 am

Tôi vẫn còn nhớ, ngay từ lúc tới Luang Prabang, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ, đường phố nơi đây, tôi đã ngay lập tức bị cuốn hút bởi nó. Tôi chạy vòng vòng phố cổ để nhìn ngắm nó, rồi mới bắt đầu tìm kiếm chỗ nghỉ. Trời đã nhập nhoạng tối, tôi vào hỏi mấy phòng dorm nhưng đều đã hết phòng, vì là cuối tuần và tôi thì chẳng đặt trước. Hỏi nhiều chỗ nhưng không được, tôi đành đi ra xa khỏi trung tâm  tầm 3km và kiếm được một chỗ với giá 60 nghìn Kip. À, tôi quên nói cho bạn biết, vì bị hớp hồn bởi Luang Prabang nên tôi đã ở đây liên tục 3 đêm cho tới khi gần hết tiền thì chạy về Việt Nam.

© Sangdibui.com

Tham quan chợ đêm Luang Prabang

Một hoạt động buổi tối không nên bỏ qua khi tới đây đó chính là chợ đêm. Chợ chỉ được họp vào buổi tối, vì ban ngày là phố đi bộ, đông đúc và kéo dài, bạn phải len lỏi để có thể di chuyển trong chợ. Nhưng không nhàm chán như những chợ đêm mà tôi đã từng đi qua, nơi này bày bán rất nhiều sản phẩm, đặc biệt là các loại đồ cổ và lâm sản. Có các đồng tiền cổ Đông dương, thậm chí tiền cổ của Việt Nam nữa cơ, rồi thì các loại răng thú, các dụng cụ cổ xưa. Bày bán la liệt khắp chợ. Riêng về lâm sản thì tôi không biết có phải hàng thật hay không, các móng gấu, răng heo rừng, răng hổ… được bán khá nhiều.

Răng và móng thú được bày bán ở chợ đêm © Sangdibui.com

Về vấn đề ăn uống ở Luang Prabang

Việc ăn uống ở đây thì trên con đường chính của phố cổ , bạn luôn có thể tìm thấy đồ ăn, buổi sáng tại các quầy hàng phía đầu phố, buổi tối trong chợ đêm. Vì đã được Kriss mách bảo trước nên lúc vào chợ đêm tôi tìm đến chỗ bán Buffet. Kiểu Buffet ở đây là bạn sẽ trả cho người ta 10, 15 nghìn Kip, người ta đưa cho bạn một cái dĩa, bạn muốn lấy bao nhiêu đồ ăn tùy thích, nhưng chỉ được lấy một lần thôi.  Có khoảng vài chỗ bán như vậy trong chợ đêm. Bữa đầu tôi ăn ngày chỗ 10 nghìn Kíp thì chỉ toàn đồ chay thôi. Hôm sau tìm ra chỗ 15 nghìn Kip thì có nhiều đồ hơn và chỗ này cũng là khu vực ăn uống của chợ. Có rất nhiều các hàng quán khác ở nơi đây, bày bán đủ loại đồ ăn, nươc uống, các loại bánh, thịt nướng… Có thể đì vào nhìn và ngửi thôi đã làm cho bạn muốn no rồi.

© Sangdibui.com

Tối đó sau khi dạo chợ chán chê và ăn no căng bụng, tôi đi dạo dọc bờ sông trước khi về ngủ. Ba mặt của phố cổ Luang Prabang được bao quanh bởi một con sông  Nam Khan, và sông Mekong, nên bạn có thể đi dạo gần như một vòng quanh phố cổ theo đường bờ sông.

Cafe sáng ở Luang Prabang

Sáng sớm, khi chợ đêm đã không còn, đường phố Luang Prabang trông thưa thớt và yên ắng trong tiết trời se lạnh. Tôi dừng xe trước một quán cafe được mở trong một ngôi nhà cổ kiểu Pháp. Chọn một bàn phía ngoài lề đường, cầm trên tay ly cafe sữa nóng, cảm giác thật thư thái. Tôi như bừng tỉnh thêm sau mỗi ngụm cafe mà tôi nhấp vào. Phía cạnh bàn tôi là một gia đình đi du lịch cùng nhau, người vợ quay qua hỏi tôi gì đó về nơi này, nhưng tôi không biết.

Đường phố Luang Prabang sáng sớm © Sangdibui.com

Từ câu hỏi bâng quơ chúng tôi trao đổi thêm nhiều hơn về quê quán của nhau và họ cũng khá ngạc nhiên khi biết tôi chạy xe một mình từ miền Nam Việt Nam qua tới đây. Vì ngồi một mình cũng buồn, tôi mạn phép xin họ cho ngồi chung và cùng trò chuyện. Họ đồng ý. Người chồng là một cảnh sát Interpol, đến từ Mỹ, người vợ đến từ Thái Lan, và người con, là một người mẫu chuyên nghiệp ở BangKok, họ còn hai người con nữa, đều theo nghiệp cảnh sát nhưng đã đi làm việc ở các nước khác. Nói về chuyện cafe, họ bảo họ cũng có một quán cafe ở Thái Lan, và rằng, giá cafe ở đây mắc quá :D. Mà đúng là mắc thiệt (so với Việt Nam và Thái Lan).  Họ còn nhã ý mời tôi tới thăm Thái Lan một ngày nào đó, và có thể ở lại chỗ của họ. Người chồng nói với tôi, ông đã từng đến Luang Prabang cách đây hơn 20  năm, lúc đó, nơi đây không đông đúc như thế này, mọi thứ cổ kính như đúng nghĩa của nó, từ cảnh vật đến con người…

Cũng nhờ họ, mà tôi mới biết rằng người Thái và người Lào có thể hiểu được tiếng của nhau. Bên cạnh đó, tên của tôi “Sáng” có cùng cách phát âm và ý nghĩa trong tiếng Thái.

Buổi sáng tham quan Cung Điện Hoàng Gia

Sau khi cafe, tôi đi tham quan cung điẹn hoàng gia. Thời xa xưa, có giai đoạn nơi đây là vương quốc Luang PraBang, sau này thì Luang Prabang cũng trở thành thủ đô của Vương quốc Lào trước khi nhà vua dời đô về Viêng Chăn. Cung điện nơi đây không phải kiểu nguy nga lộng lẫy, được trạm trổ long phượng kiểu như Trung Quốc hay Việt Nam. Cũng không đồ sộ, nặng nề như các lâu đài ở Tây Phương. Cung điện hoàng gia có thiệt kế đơn giản, với tường trắng và mái ngói nâu, phần chóp mái được thiết kế kiểu tầng tháp như của người Thái. Nếu bạn chỉ tham quan ở khuôn viên bên ngoài thì không phải mua vé. Nhưng nếu để vào bên trong cung điện, nay đã là bảo tàng thì phải mua vé. Đợt này tôi không vào bên trong bảo tàng mà chỉ đi bên ngoài. Nhưng cũng có nhiều thứ để bạn xem lắm nhé.

Cung điện hoàng gia, nay đã là bảo tàng © Sangdibui.com

Đầu tiên, sau khi nhìn ngắm bên ngoài cung điện, tôi đi vòng ra phía sau, có một nơi nhỏ để trưng bày xe của Vua Lào ngày xưa, những chiếc xe cổ rất đẹp, một vài chiếc được tặng từ các nước khác. Ở một hướng khác, là hồ nước rộng có nhiều cá, làm tôi nhớ lúc đi tham quan Lam Kinh ở Thanh Hóa, các kinh thành luôn có một giếng nước lớn, gọi là giếng vua. Còn ao nước ở đây thì không rõ có được gọi là ao vua không.

© Sangdibui.com

Phía bên tay trái cổng vào, có một bức tượng lớn chân dung của vua Sisavang Vong, khi mới nhìn thấy bức tượng này, tôi đã thốt lên rằng, chắc đây là người đầu tiên trên thế giới để tóc Undercut :D. Hướng đối diện tượng vua là một ngôi chùa, theo kiến trúc Thái, phía bên ngoài được trang trí bằng nhiều hoa văn, họa tiết lộng lẫy.

Đối diện khu cung điện, bên kia đường là núi Phousi, nếu bạn lên núi từ phía này thì bạn phải mua vé, nhưng có một cách khác là bạn đi vòng ra sau núi, phía bên mặt sông, có những lối để bạn leo lên núi, nơi có các nhà dân, bạn sẽ không phải mua vé. Kriss có nói với tôi là có thể đứng ngắm hoàng hôn trên này, nhưng tôi nghĩ trên đó có nhiều cây như vậy chắc cũng có thể bị che mất phần nào. Và tôi đã ngắm hoàng hôn ở một chỗ mà tôi sẽ kể cho các bạn ngay dưới đây.

Tượng Vua Sisavang Vong © Sangdibui.com

Ngắm hoàng hôn ở ngã 3 sông Mekong

Buổi chiều, khi tôi đang đi dạo ở bờ sông Nam Khan, thấy một chiếc câu tre nhỏ bắc qua sông nối liền với một bản nhỏ phía bên kia. Có môt bãi cát dài bên đó, những em nhỏ đang tắm sông nô đùa với nhau, tiếng cười vang vọng sang tận bên này. Có một điều mà tôi phải nhắc các bạn, qua chiếc  cầu đó, các bạn phải trả tiền đấy, 2 nghìn hay 5 nghìn Kip thì tôi cũng không nhớ rõ vì tôi không đi.

Cầu gỗ bắc qua sông Nam Khan © Sangdibui.com

Tôi bước xuống vài bậc thang và đứng ngắm, một cố gái đứng gần đó nhìn qua tôi và cười, tôi bắt chuyện và làm quen. Tên cô ấy là Pres, bọn tôi hỏi thăm về chuyến đi của nhau và vì mặt trời cũng sắp lặn nên tôi nói với cô về  việc ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi. Nhưng cô bảo là có vài người bạn bảo rằng nên ngắm ở bên sông Mekong, sẽ đẹp hơn, và như tôi đã nghĩ ở trên nên tôi đồng ý với Pres. Bọn tôi cùng đi qua hướng bên sông Mekong để ngắm hoàng hôn. Từ trên mặt đường, bọn tôi bước xuống theo những bậc thang bằng đất để tới thềm cát của sông, nơi đây là ngã ba giao giữa con sông Nam Khan và Mekong. Bạn có thể đứng ngắm bên bờ  này hoặc qua bờ sông phía đối diện. Bọn tôi chọn qua bên kia sông để ngắm, và phải qua một cái cầu gỗ giống như bên chiếc cầu tôi kể ở trên, giá cho mỗi người là một nghìn Kip.

Cầu gỗ nối qua bên kia bờ để ngắm Hoàng hôn trên Luang Prabang © Sangdibui.com

Qua bên này, bọn tôi bước ra những tảng đá to sát mép sông ngồi chờ hoàng hôn. Bọn tôi tiếp tục trò chuyện thêm, và nhờ Pres, tôi mới biết tới đất nước Luxembourg, quê hương cô, lần đầu tôi nghe tới nó. Và còn nữa, tôi biết được rằng, nước Thụy Sĩ, cũng không có ngôn ngữ riêng của họ, họ sử dụng 3 thứ tiếng khác nhau ở mỗi vùng, tùy coi vùng đó giáp Đức, Pháp, hay Ý.

Hoang hôn trên sông Mekong © Sangdibui.com

Mặt trời như đang rơi lên những ngọn núi và đang tung ra những “bàn tay” ánh nắng để bám vào các đám mây lừng lờ, nhưng những nỗ lực đó cũng không giúp được nó thoát khỏi quy luật tự nhiên. Có chăng cũng chỉ là làm chậm lại thứ bóng tối đang kéo đến. Ánh nắng cuối ngày soi lên mặt sông một màu vàng sậm, gần như ngã cam. Mặt sông êm đềm, dù là nơi giao nhau của hai con sông, chỉ lăn tăn vài gợn sóng nhỏ từ những con thuyền đánh cá gần đó. Khi những lăn tăn sóng lan rộng ra, rung động  mặt trời và những tia nắng cuối ngày trên mặt sông làm dòng nước trở nên lấp lánh. Xung quanh tôi, vẫn còn nhiều những người khác cùng đang say ngắm cảnh đẹp này, cho tới khi trời tối hẳn. Bọn tôi phải dùng đèn flash điện thoại để soi đường về. Đi qua chiếc cầu gỗ cũ kỹ, những bước chân đều tạo nên tiếng kêu cọt kẹt và lung lay những thanh gỗ già cỗi…

© Nội dung đã được tác giả Samderlust đồng ý cho phép phát hành trên website.

Nguồn: Sangdibui.com
Trở lên Trên ▲
Quảng cáo

Viết trả lời hoặc Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị. Các ô bắt buộc sẽ được đánh dấu *