Châu Á

Ấn Độ – Ngày quay lại (Phần 2)

Bởi
Nhật ký, Uncategorized
Cập nhật: 29/08/2018 2:39 pm
Đã đăng: 05/01/2016 1:32 pm

“Con đường Main Bazaar và cả Ấn Độ đã thay đổi quá nhiều, thấm thoát đã 20 năm rồi đấy con ạ!”. Một bà mẹ bắt ghế ngồi đối diện và mở đầu câu chuyện với tôi như thế. Trên tay bà vẫn nắm chặt chiếc gậy màu gỗ mun đen và đôi mắt ngó xa xăm về cuối con đường, nơi có những giọt nắng buổi sáng vàng ươm đang vuốt ve nóc thánh đường Hồi Giáo đã xỉn màu với lớp bụi thời gian.

Như phép lịch sự khi giao tiếp với một người xa lạ nào đó, tôi chẳng hỏi tên và tuổi của bà nhưng theo đoán chừng, bà khoảng 70 tuổi đến từ thành phố “Thiên Thần” – Los Angles nước Mỹ.

Tôi mời bà ly trà sữa được pha chế theo cách truyền thống của người Ấn, nhưng bà từ chối và nói rằng bà vừa uống xong. Bà chỉ muốn ngồi đây đôi lát để ngắm lại con đường. Đĩa Pad Thai được tôi cuộn vào miệng nhanh hơn khi có người trò chuyện trong lúc ăn.

Ảnh: Nguyễn Chí Linh

Nhấm nháp từng giọt cà phê sáng, tôi cùng bà sống trong kỷ niệm xen lẫn với hiện tại cho lần đầu đặt chân đến đây. Với tôi chỉ 7 năm, nhưng với bà đã là 20 năm. Tôi bông đùa với bà “Ngày đó chắc hẳn là bà vẫn còn trẻ và đẹp lắm nhỉ!”. Nụ cười len lén mắc cở trong ánh nắng sớm mai làm khuôn mặt của bà trở nên duyên dáng đáng yêu làm sao.

Bà nói đúng, con đường Main Bazaar đã thay đổi khá nhiều sau ngần ấy thời gian. Những đống rác to đùng hay những bãi phân bò đã được những người lao công dọn dẹp vào mỗi buổi tối. Những cửa hàng tiện ích mọc lên nhiều hơn xen lẫn với những cửa hàng lưu niệm trên con phố ấy. Những ngõ hẹp vòng veo từ con đường ấy dẫn vào những nhà trọ bình dân cho khách du lịch hay người bản địa trọ qua đêm để bắt những chuyến tàu đã sạch sẻ hẳn ra …

Nơi gần cuối con đường, ngã 3 vòng xoay đầy rác ấy đã hoàn toàn khắc hẳn. Nhiều quán cà phê cao tầng mọc lên để rồi những buổi chiều khi thời tiết dịu hơn, tôi hay chui lên đấy uống cà phê và ngắm nhìn dòng người đầy màu sắc trong bộ trang phục truyền thống Sarie với mái tóc dài tết bím đang tấp nập lướt qua phố.

Nam Á luôn có tiếng nói riêng trong “sắc màu”, bởi đó là vùng đất mà nền công nghiệp dệt và nhuộm rất phát triển để xuất khẩu mặt các hàng vải, lụa, áo quần may sẳn đi khắp thế giới.

Tôi chẳng dại gì, mang quá nhiều áo quần trong hành lý của mình khi đến Ấn Độ. Tôi có thể chọn mua một vài chiếc áo thun hay những chiếc quần jean được bày bán khắp nơi với giá rẻ để thay đổi hàng ngày.

Người ta nói rằng, Ấn Độ là quốc gia có hiện tượng mù sương quanh năm bởi chúng được tạo thành từ sự luân chuyển giữa không khí trên cao và những hạt cát nằm trên mặt đất. Bạn cũng sẽ không bao giờ thấy mây bay giữa bầu trời trong xanh dù đang là mùa hè nóng bức. Những cụm mây trắng chỉ xuất hiện nhiều khi Ấn Độ chuẩn bị vào mùa mưa và khoảng thời gian đó tương đối ngắn ngủi trong năm.

Trên con phố nhỏ, khi hoàng hôn đến đậm hơn, những làn khói mù bay trong không khí lại lẫn trốn vào những ánh đèn đêm. Ẩn thoát trong bóng đêm lãng vãng khói sương là tiếng lách cách vòng quay xe đạp của một ông lão nào đó với chiếc khăn quấn quanh phần dưới cơ thể đang cố đưa khách hàng của mình đến nhà ga tàu lửa trung tâm. Đôi vai ông run run và thỉnh thoảng lạc bánh khi chiếc xe chẳng theo ý của mình bởi nó đã quá cũ kỹ.

Ảnh: Nguyễn Chí Linh

Mọi thứ dường như thay đổi, nhưng nhà ga xe lửa trung tâm nằm ngay đầu đường Main Bazaar vẫn không thay đổi. Nó vẫn tiếp đón dòng người đen kịch với những bước chân rầm rập đến đây dù sáng hay đêm. Nó vẫn là trung tâm phân phối sự ồn ào náo nhiệt của kẻ đến, người đi xen lẫn trong tiếng huýt còi liên tục của các anh cảnh sát.

Trong sự huyên náo ấy, tôi vẫn tìm thấy một chút gì rất đặc trưng của người Nam Á nói chung và Ấn Độ nói riêng : người Nam Á luôn bận bịu vì hành lý cồng kềnh của mình khi di chuyển!. Những kiện hàng to tướng được gói bằng những tấm vải cột chặt bởi dây thừng và được cỏng vác trên đôi vai của thân chủ. Những chiếc bánh làm quà tặng luôn đặt trong những chiếc hộp tươm tất và tất cả những chiếc hộp được đặt trong túi xách được dệt bằng lưới màu xanh rất riêng.

Với người Đông Nam Á, người ta vốn dĩ sợ và tránh xa sự béo phì của cơ thể. Với người Nam Á, quan điểm “mập” là sự thịnh vượng mà không phải ai cũng có thể có được. Người phụ nữ giàu có về tinh thần lẫn vật chất, hay mắn đẻ có con đàn cháu đống phải là người có thân hình phốp pháp. Hình dáng Nữ thần hạnh phúc Mahakali luôn soi rọi và ở trong tim những người phụ nữ Ấn Độ!.

Những chiếc bánh truyền thống quá ngọt cũng là nguyên nhân khiến việc tăng cân trở nên nhanh chóng nhưng bạn sẽ làm hài lòng chủ nhà khi được mời đến chơi với quà là những hộp bánh trên tay.

“Tao nhớ Ấn Độ quá con trai ạ!”. Bà nói với tôi sau khoảng 5 phút im lặng. Tôi hỏi bà “Thế bà đã tìm thấy những gì ở Ấn Độ mà khiến bà mang nỗi nhớ ấy suốt 20 năm qua”


Nguồn: Linhnc2005

Trở lên Trên ▲
Quảng cáo

Chia sẻ cảm nghĩ

Thảo luận4

    Viết trả lời hoặc Bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị. Các ô bắt buộc sẽ được đánh dấu *

      Pingback/Trackback

    1. DU LỊCH BỤI - Ấn Độ – Ngày quay lại (Phần 5)11/01/2016
    2. DU LỊCH BỤI - Ấn Độ – Ngày quay lại (Phần 3)11/01/2016
    3. DU LỊCH BỤI - Ấn Độ – Ngày quay lại11/01/2016
    4. DU LỊCH BỤI - Ấn Độ – Ngày quay lại (Phần 4)11/01/2016
    Liên kết được đề xuất
    Xem tất cả